ĐÔI KHI ...
1. Đôi khi, có những mối quan hệ đang gắn bó, một trong hai bỗng thay đổi ngược dòng. Đừng đặt câu hỏi nơi người ta mà nên nhìn lại bạn, cuộc sống hiếm khi nào tồn tại 2 từ "ngẫu nhiên".
2. Đôi khi, trong làm ăn, lên kế hoạch xong xuôi bỗng 1 bên thoái lui rút vốn. Đừng cho rằng họ nhát gan hay mích lòng khôn dại, nghĩ lại mình xem vặt vãnh khó xuôi lòng.
Phóng lao đi rồi lao đao hấp hối, trải qua bon chen nhiều khiến họ có cách nhìn thấm đậm, xa xăm.
3. Đôi khi, trong giao tiếp thân tình cố hữu chẳng cớ ngại câu chào, câu chót lưỡi đùa vui. Nhưng cái gì cũng có giới hạn cả, khi lỡ nhịp rồi chẳng rút lại được đâu.
Người lớn lên mỗi mùa một cách đón nhận, xuân chọn cười vui, hạ chọn câu đáp trả, thu chọn cay cú, đông chọn im lặng rời đi. Mỗi mùa tuy cách trả khác nhau nhưng vô hình đều tạo ra khoảng cách, mùa trôi qua nhạt màu rồi ly biệt.
4. Đôi khi, trong suy nghĩ thích tính toán thiệt hơn, người đời ai cũng muốn mình thắng cả. Với tình thân bạn hữu mà so đo thắng 1 lần, 2 lần, 3 lần,... rồi nhiều lần nữa thì chung quy lại đó cũng là thua cuộc mất rồi.
Thật ra trên đời này chẳng ai là ngu cả, họ chẳng nói ra để người tự chỉnh mình.
Thắng cũng tức là thua !
5. Đôi khi, việc không phải của mình thì đừng soi xét nhau kỹ quá. Ai trên đời cũng có chén cơm riêng, mình cũng cần như vậy, phải không?
Sai sót vài lần không ai là tránh khỏi, mình soi người, người soi mình sao yên ổn bền lâu.
Cạnh tranh trong làm ăn thì thời buổi nào chả có, núi cao thì sẽ có núi cao hơn. Gặp cùi bắp thì thể hiện lung tung, đến lúc gặp cao minh thì tơi bời chẳng kịp.
Thật ra cái khôn vặt thì ai mà chẳng nghĩ, nhưng vặt quá thì lâu dài chẳng ai dám chơi.
6. Đôi khi, gặp sự bên đường cũng đừng nên hấp tấp. Cứ thả thính, quăng bom, dồn 1 cục lợi ích về phía họ xem đáp trả thế nào rồi hãy từ từ cảm nhận, phân tích rồi quyết định.
Mình làm gì mà người ta không biết hoặc hiểu sai mục đích luôn thì mới là hay, đâu phải cứ lộ lộ ra mới là người bản lĩnh.
7. Đôi khi, nên hạn chế cái nhiệt tình cá nhân vì không phải ai cũng sẵn lòng đón nhận. Người hiểu mình thì ân cần, yêu quý. Kẻ đa nghi thì sợ nhờ vả linh tinh.
Lớn rồi, cái gì cũng nên tự làm đi, cái khó ló cái khôn mới là đáng quý. Gặp khó ôi a nhờ đủ người làm hộ thì cái khó nó bó luôn cái khôn biết khi nào mở mang.
Không phải ai cũng đáng để bạn nhiệt tình và cũng không phải ai cũng đáng để mình nhờ vả.
----------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét