CÓ CHẾT CŨNG PHẢI NHỚ...
------------
1. Chuyện không phải của mình, khi không ai nhờ, không ai hỏi đến thì đừng ngụy biện vì quan tâm hỏi han mà mặc sức nói tới nói lui. Không giúp được gì tốt hơn cho người ta tốt nhất nên im lặng. Đừng tỏ ra hiểu biết rồi ngụy biện vì quan tâm, thực ra là đang hóng hớt, vô duyên chọc gậy bánh xe đấy.
2. Kể cả khi được người khác xin lời khuyên, hãy là người cho ý kiến có tâm. Nghĩa là đặt mình vào vị trí của họ, xem xét trên mọi góc độ hoàn cảnh đặt ra câu hỏi giúp họ tự nhận ra vấn đề của họ chứ không phải nhìn bằng góc nhìn của mình và bắt người đối diện làm theo, lựa chọn theo cách của mình. Cách của bạn đúng với bạn, không có nghĩa nó đúng với tất cả mọi người.
3. Dù có lớn tuổi hơn, trải nghiệm nhiều hơn, “già đời” hơn thì nên nhớ rằng bạn không phải là tâm của vũ trụ, càng không phát minh là mọi thể loại định nghĩa, dĩ nhiên mọi lời nói của bạn không phải là kinh thánh đúc kết ngàn năm mà lớn tiếng: Anh/chị trải nghiệm nhiều hơn em nên em phải nghe… Đừng áp đặt người khác ngay từ trong suy nghĩ.
4. Chuyện của mình dù có lớn có khủng khiếp cỡ nào, chỉ mình mới giúp được chính mình. Mọi lời khuyên của người khác chỉ mang tính chất tham khảo. Nếu nhất định phải xin lời khuyên, hãy chọn người có kinh nghiệm, có chuyên môn, hoặc ít nhất cái họ nói là họ làm được có kết quả chứ không nói xuông.
5. Lớn rồi trưởng thành rồi, não sinh ra đâu để làm cảnh mà ai nói gì bảo gì khuyên gì cũng nghe. Lỗ tai cũng đâu phải bãi rác mà cái gì cũng chứa, cái gì cũng đưa vào. Phải nhớ chuyện của mình thì đừng dùng cái đầu của đứa khác để xử lý.
----------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét