Lúc còn trẻ, thường không mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên. Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về một ngày không còn xa nữa, sáng thức dậy không còn bố mẹ.
Không còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối không sẵn có, sập át không có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền không có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống.
Không có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa không? Anh, chị, vợ chồng, con cái, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ không còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm... "
0 nhận xét:
Đăng nhận xét