ức thư mẹ gửi con trai khiến nhiều người phải GIẬT MÌNH VÀ TỰ KIỂM ĐIỂM BẢN THÂN: "Con không được phép ngủ nướng, vì một khi con lười biếng dù chỉ 5 phút, con đã thua người khác rồi"
" Gửi con trai,
Lẽ ra hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lại sau kì nghỉ tết nhưng vì dịch Corona đang hoành hành nên con được nghỉ thêm một tuần nữa. Như mọi năm, mẹ sẽ gọi con dậy đi học nhưng năm nay, mẹ gọi con dậy lúc 7:30 sáng để đọc sách. Con vẫn vùi mình trong chăn ấm. 7:30 cũng không còn sớm gì nhưng con rất cau có nói rằng: "Mẹ có biết khó khăn lắm con mới được nghỉ học không? Trời thì lạnh quá, mẹ lại bắt con đi đọc sách, mẹ có thể để con ngủ một giấc ngon không?"
Mẹ phải khen con giỏi kiếm cớ nhỉ? Con chỉ cần rên rỉ, mới vừa đọc được 10 phút, con lại kiếm cớ đi ăn sáng. Ăn xong, con đâu chịu ngồi học mà nhảy lên sofa coi tivi hay chơi facebook một hồi lâu. Thế là hết cả buổi sáng. Mẹ không còn cách nào khác phải ngắt WiFi vào buổi chiều để buộc con quay lại bàn học.
Con thở dài và nói: "Tại sao mẹ lại tàn nhẫn đến như vậy, đến ngày nghỉ, mẹ cũng bắt con học. Có ai khổ sở như con không?"
Thành thật mà nói, con đã làm việc chăm chỉ trong học kỳ vừa qua và mẹ muốn con có được những giây phút thư giãn. Nhưng con lại sắp sắp thi đại học, một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp học tập của con. Mẹ muốn nói với con rằng: Cái mà con đang gọi là "sống khổ" thực ra là hạnh phúc. Vì mẹ có thể ở bên con và giục con học tập.
Mẹ chỉ sợ rằng một ngày nào đó con lớn lên, thành đạt rồi thì chẳng còn ai bên cạnh con nữa. Khi mọi thứ phụ thuộc vào chính con, thì con tự quyết tất cả mà không ai cố vấn cho con, đó mới là nỗi khổ thực sự.
-1- MỘT NGƯỜI TÀI GIỎI HƠN CON, HỌ ĐANG NỖ LỰC VÀ CHĂM CHỈ HƠN CON GẤP NGÀN LẦN
Mẹ đã từng đọc một tin tức rằng một công ty nổi tiếng đã công khai tại hội thảo tuyển dụng của trường rằng họ chỉ tuyển sinh viên của các trường danh tiếng, những sinh viên trong các trường đại học khác thậm chí không có đủ điều kiện để nộp hồ sơ.
Tất cả 500 công ty hàng đầu trên thế giới đều nói với bạn rằng học lực không quan trọng, nhưng họ sẽ không bao giờ đến các trường học bình thường để tuyển dụng.
Con cảm thấy rằng thật khó để dậy sớm và học vì con không hiểu được sự tàn khốc của cạnh tranh. Những học sinh, sinh viên có điểm số tốt và học tập chăm chỉ thì dễ đậu vào trường đại học tốt và có một tương lai tốt hơn.
Đừng xem thường thời gian, đừng nỗ lực tắc trách. Chỉ bằng cách làm việc chăm chỉ, con có thể có được cuộc sống mà con hằng mong muốn.
-2- NHỮNG NGƯỜI LÀM VIỆC CHĂM CHỈ HƠN CON MỖI NGÀY THỰC RA HỌ ĐÃ CÁCH CON MỘT QUÃNG ĐƯỜNG KHÁ XA
Con có nhớ cô Thủy đã đến nhà chúng ta lần trước không? Cô ấy là bạn học cấp ba của mẹ. Khi mẹ và cô ấy vào cấp ba, điểm số của hai người tương tự nhau. Nhưng cô đã được nhận vào Đại học top đầu của cả nước, còn mẹ thì vào một trường đại học làng nhàng.
Sự khác biệt lớn nhất của mẹ và cô ấy trong ba năm trung học phổ thông là cô ấy đến trường rất sớm để ghi nhớ bài vở, cô ấy ngủ muộn vào ban đêm để luyện đề thi thử. Rõ ràng, cùng một vạch xuất phát nhưng vì những thói quen khác nhau, cơ hội cho cuộc sống trong tương lai là rất khác nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ đã đi khắp nơi để tìm việc làm. Mẹ đã bị vô số đơn vị từ chối nhiều lần trước khi vào công ty này. Mẹ làm công việc này đã hơn mười năm, bắt đầu từ cấp cơ sở và bây giờ mẹ chỉ là một quản lý bình thường.
Khi mọi người đến tuổi trung niên, họ bắt đầu nhìn xung quanh mình và nhận thấy rằng, có những người đáng tuổi con mình lại là một quản lý. Mẹ chỉ có thể dành nhiều thời gian và sức lực hơn để theo kịp mọi người. Thế còn cô Thủy?
Bởi vì vào một trường đại học tốt hơn, học kiến thức và kỹ năng tốt hơn với các giáo viên nổi tiếng, quen biết với nhiều sinh viên tốt và có được một bầu không khí học tập tốt hơn nên định hướng cuộc sống của dì ấy đã được xác định sớm.
Trước khi tốt nghiệp đại học, cô ấy được một công ty xây dựng chiêu mộ. Sau khi tốt nghiệp, những phúc lợi mà cô ấy có được khiến ai ai cũng ngưỡng mộ và họ không thể tưởng tượng nổi là nó tốt đến cỡ nào đâu. Hơn nữa, cô ấy lại nhìn xa trông rộng hơn, tương lai cũng xán lạn hơn.
Có câu nói: Gieo suy nghĩ gặt hành động, gieo hành động gặt thói quen, gieo thói quen gặt phẩm chất và gieo phẩm chất gặt vận mệnh. Con trai, con lười biếng suốt nửa tiếng hôm nay và ngày mai cũng thế thì con đã nuông chiều bản thân mình một tiếng đồng hồ rồi. Một khi thói quen xấu này phát triển, nó sẽ hình thành một quáng tính và sẽ khó thay đổi.
Điều quyết định con đi được bao xa không phải là con làm việc chăm chỉ bao nhiêu lần, mà là con tiếp tục làm việc chăm chỉ trong bao lâu.
Mẹ đã hối hận nhiều lần, tại sao mẹ không chịu làm việc chăm chỉ dù chỉ là một chút. Sự khác biệt dường như rất nhỏ nhưng nếu được tích lũy theo thời gian, thực sự là một con số khổng lồ.
CỰC KHỔ KHI CÒN NHỎ SẼ GIÚP CON MẠNH MẼ VÀ LÀ PHƯỚC LÀNH KHI CON LỚN LÊN
Con trai, khi mẹ yêu cầu con dậy sớm để học bài, con luôn nói: "Bây giờ là ngày nghỉ rồi ..." Mẹ chỉ muốn nói với con rằng học tập là một việc mà người trẻ cần làm mỗi ngày. Không phải ngày nghỉ là con được quyền bỏ bê việc học và không phải kêu con học thì con mới học. Việc học cần tự giác con à. Nỗi cực nhọc của việc học cuối cùng sẽ mở đường cho con hướng đến một tương lai tươi sáng hơn.
Để mẹ kể cho con nghe: Gia đình cạnh có hai cô gái. Cô chị tên Anh rất thích học và mỗi ngày đi học về, cô làm hết bài tập và xem bài cho ngày mai. Trái ngược với chị, cô em tên Ánh được cưng chiều, thích vui chơi từ nhỏ. Sau giờ học, cô ra ngoài chơi với bạn bè mỗi ngày, đi dạo công viên, chơi game và hái hoa bắt bướm. Khi mẹ yêu cầu hai chị em về nhà để làm bài tập, Ánh nói: "Ôi, việc học thật nhàm chán! Con muốn chơi cho đã cơ". Mẹ cô phải nghiêm khắc với cô, thì cô mới chịu đi về học bài. Thời đó, khi cả hai cô học cấp hai, công việc bán thời gian rất phổ biến trong phố. Ánh thấy rằng những người làm việc bán thời gian có thể kiếm được tiền tiêu vặt, có thể mua quần áo và đồ ăn nhẹ, cô rất ghen tị. Cô bỏ học sớm và bước chân ra đời.
Trong hơn một thập kỷ, Anh cố gắng học trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học, sau đó tốt nghiệp thạc sĩ. Trước khi tốt nghiệp, cô được một công ty nước ngoài thuê với mức lương hàng tháng là vài chục triệu đồng.
Tiền lương hàng tháng của Ánh cũng đang tăng lên vài triệu đồng. Vài năm trước, ngoại trừ quần áo, thực phẩm, nhà ở và tiền xăng xe thì hầu như cô không đủ để mua son phấn. Hôm nay, hơn mười năm sau, tiền lương hàng tháng của Ánh đã lên gần 6 triệu, ngoại trừ chi phí gia đình, cô cũng chẳng dám mua cho mình được hộp kem nền.
Mẹ không có ý định phân biệt đối xử, mẹ chỉ muốn con biết rằng: Khi còn trẻ, dù con đã chọn đau khổ hay tận hưởng, thì con sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Mọi người thường nói, hãy để bản thân học tập chăm chỉ, đó là cách bạn nhìn thế giới rộng hơn, thoải mái hơn và tiện nghi hơn. Ở độ tuổi của con, học tập là điều dễ dàng nhất.
Trong nửa đầu của cuộc đời, nếu con học tập chăm chỉ thì trong nửa đời còn lại, con không phải sống trong thiếu thốn, không biết ngày mai có gì ăn không, thay vào đó con sẽ nghĩ ngày mai ăn ở nhà hàng nào, ngủ ở nhà có mấy phòng.
-4- ĐỪNG ĐỂ BẠN CỦA TƯƠNG LAI GHÉT BẠN CỦA HIỆN TẠI CHỈ VÌ LÝ DO KHÔNG LÀM VIỆC CHĂM CHỈ
Con trai, đừng chọn an nhàn ở tuổi có thể chịu đựng được đau khổ.
Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời không phải là con không thể làm điều đó, mà là tại sao con không làm ngay từ đầu.
Gia vị càng được nghiền nát, chúng càng mịn và hương thơm càng mạnh và làm cho món ăn càng ngon. Học hành cũng như vậy, khi con nghiền ngẫm kiến thức thật kĩ, con sẽ nhớ lâu và áp dụng hiệu quả vào thực tế, con sẽ ngộ ra nhiều điều sâu sắc mà bấy lâu nay con chưa thấu tỏ và thành công con nhận được càng sâu sắc hơn. Đây chính xác là những gì mẹ muốn nói với con. Đừng để con của tương lai ghét chính con của hiện tại vì lý do không chịu làm việc chăm chỉ bây giờ.
Yêu con!"
Nguồn: Cafebiz.vn
----------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét